Sao lại thích mèo hoang ơi Người!?
Mèo tam thể trắng mèo nhỏ nhoi!
Bé xíu ốm yếu trông rất tội!
Nuôi mèo như thú đỡ buồn đời!?
….Mèo bắt gián bắt chuột vui?
Bắt chim chào mào nghịch nữa rồi!
Mèo ghét tính tranh ăn đến nỗi…
”Gừ cả đực rựa mèo đen tới..”
…Ôi mèo tam thể trắng của tôi!
Ốm nhách ốm nheo dữ quá trời!
Đổi tên đặt lại MI mong đời…
”Hiền tính bớt đành hanh quá đổi!”
…Với tôi nhìn mèo giỡn thấy vui..
Đỡ buồn thấy yêu chúng ghê nơi!
Món Cá mèo ưa vốn tuyệt vời!
Mèo Vàng mèo Xám tới tranh xơi…
….Meo…meo…tiếng mèo nghe thật tội!
Thấy thương mảnh mai vẻ yếu đuối!
Cần sự che chở của con người?
”Tôi yêu mèo tôi chỉ vậy thôi!”
….Và bỗng chợt nhớ đến một Người!
Đà Nẵng quê của chị bạn tôi..
Yêu mèo đến bịnh cũng không rời!
Cứ ôm ấp suốt ngày miệng cứ gọi….
”Meo..meo…Mimi..miu…miu….meo…meo…!”
Có một buổi chiều, khi mở cổng nhà, tôi chợt nhìn thấy một con mèo nhỏ, ốm yếu, run rẩy, đứng nép bên cánh cổng sắt. Thấy tôi, nó định bỏ chạy nhưng tôi đã ngồi xuống, đưa bàn tay ra và gọi: “Meo!”, thế là nó dừng lại, mon men bước tời vài bước.
Meo! Meo!…
Tôi bế nó lên, những ngón tay chạm vào khung xương sườn mảnh khảnh của nó. Nó nhìn tôi thăm dò.
Lâu nay, tôi có nuôi một con mèo tam thể trắng, nó tên Xíu. Cháu nội tôi xin của đứa bạn đem về nuôi từ hồi hai tuần tuổi. Quấn quýt, vuốt ve, chiều chuộng. Từ nắm tay, nó lớn lên từng ngày và bây giờ trở thành cô tiểu thư xinh đẹp, quý phái, mơ mộng và… kén ăn. Khi còn bé, nó ưa vồ những con gián nên lũ gián…
View original post 1,163 more words