Bình minh đêm cắn nửa!
Ngày dùng dằng cơn gió!
Khi xa hương tóc lúa
Ta không về phồn hoa!
…Thiếu vành khuyên phụ họa!
Em dò dẫm qua cầu…
Phía sau đầu sóng bạc
Gió dữ tràn rơm rạ…
Đáy rương buồn chiếc áo!
Ta tha hương tóc bạc!
Dăm cây cau cũ sót!
Nén nước mắt tràn ứa!
-”Hỡi em mây giờ đã…
Qua cầu,bóng đi xa?!”
Cảm xúc nghe như là…
”Có gì đó xót xa!?”
.Nguyễn Hữu Khánh

.
(mượn tựa nhạc thơ Phạm Duy , Phạm Thiên Thư )
.
Đêm cắn đôi chia xẻ nữa bình minh.
Ngày tháng bảy dùng dằng con gió muộn.
Cuối cầu Sông ta nhìn phù sa ngược .
Bụi lúa thơm hương tóc lúc xa người .
Ta không muốn trở về chốn bụi bặm phồn hoa.
Nhưng nơi bụi bặm là nơi ta trú ngụ.
Nơi không có loài vành khuyên hót lời phụ họa.
Lúc nắm chặt tay em dò dẫm bước qua cầu.
Gã tha hương đêm nhìn đầu sóng bạc.
Trong sương khuya lộng tưởng mình , tráng sĩ đã qua sông.
Con sông lạ muôn đời con sông lạ .
Ta tìm hoài chi cái tuổi trẻ biệt tăm .
Bên kia đường màu tường mới quét xong.
Ngày cứ hết và đời ai rồi củ kỹ.
Đường gió bụi trăm…
Đêm cắn đôi chia xẻ nữa bình minh.
Ngày tháng bảy dùng dằng con gió muộn.
Cuối cầu Sông ta nhìn phù sa ngược .
Bụi lúa thơm hương tóc lúc xa người .
Ta không muốn trở về chốn bụi bặm phồn hoa.
Nhưng nơi bụi bặm là nơi ta trú ngụ.
Nơi không có loài vành khuyên hót lời phụ họa.
Lúc nắm chặt tay em dò dẫm bước qua cầu.
Gã tha hương đêm nhìn đầu sóng bạc.
Trong sương khuya lộng tưởng mình , tráng sĩ đã qua sông.
Con sông lạ muôn đời con sông lạ .
Ta tìm hoài chi cái tuổi trẻ biệt tăm .
Bên kia đường màu tường mới quét xong.
Ngày cứ hết và đời ai rồi củ kỹ.
Đường gió bụi trăm…
View original post 115 more words